Một tăng thống trước đây có lần đi đến Trung Quốc, ở đó có người đã tặng cho ông một chiếc cốc uống trà rất đẹp. Nó không giống như bất cứ thứ gì ông từng thấy trước đây. Ông nghĩ: “Ôi! Con người ở đây thực sự có lòng tin ở mình, nên đã tặng mình chiếc cốc đẹp như vậy!”. Và ngay khi ông cầm chiếc cốc trên tay, ông lập tức đau khổ. Mình nên để nó ở đâu đây? Chỗ nào an toàn để cất nó? Ông không ngừng lo sợ nó sẽ bị vỡ.
Trước khi có chiếc cốc đó, ông rất ổn. Một khi đã có nó, ông muốn đem khoe với những người ở quê nhà Thái Lan. Ông bỏ chiếc cốc vào trong giỏ và luôn miệng nhắc nhở mọi người hãy cẩn thận để chiếc cốc không bị vỡ. “Này! Xin hãy cẩn thận!” Đi đâu ông cũng phải trông chừng nó. Ông có gì ngoài khổ đau. Trước đó, nỗi khổ của ông không tồn tại, nhưng bây giờ ông mang gánh nặng khi giữ chiếc cốc này.
Nên ông lên máy bay quay trở về Thái Lan. Khi ông về đến, ông cảnh báo những nhà sư mới: “Hãy cẩn thận! Đừng để chiếc cốc bị vỡ! Mọi người hãy cẩn thận! Ở đây có đồ dễ vỡ” Cứ như vậy, ông đau khổ vì gắn kết với một chiếc cốc.
Cuối cùng, một ngày kia, thời gian dài sau đó, một nhà sư cầm chiếc cốc lên, nó trượt khỏi tay anh, vỡ tan. Vị tăng thống cảm thấy thật nhẹ nhõm. “Ôi mình được tự do rồi! Sau những năm dài đau khổ.”
(Sưu tầm từ sách Trong vòng sinh diệt của Sư Ajahn Chah)