Triết gia, nhà toán học Pháp thế kỷ 17 Blaise Pascal từng nói: “Tất cả những rắc rối của con người xuất phát từ việc không biết làm thế nào ngồi yên”.
Tôi sẽ bổ sung thêm, “… và không biết khi nào cần ngồi yên”.
Năm 1967, Israel có chiến tranh với Ai Cập, Syria và Jordan. Ngay giữa cái gọi là Cuộc chiến sáu ngày, một phóng viên đã hỏi nguyên thủ tướng Anh Harold Macmillan xem ông nghĩ gì về vấn đề ở Trung Đông.
Không chút do dự, chính khách lão thành trả lời: “Không có vấn đề gì ở Trung Đông”. Phóng viên sửng sốt.
“Ý ông là gì? Không có vấn đề gì ở Trung Đông?”, phóng viên chất vấn, “Ông không thấy một cuộc chiến tồi tệ đang diễn ra sao? Ông không thấy khi chúng ta đang nói chuyện, bom rơi xuống, xe tăng nã đạn vào binh lính? Nhiều người chết hoặc bị thương. Ông nói ‘Không có vấn đề gì ở Trung Đông’ nghĩa là sao?”
Chính khách dày dạn kinh nghiệm kiên nhẫn giải thích: “Thưa ông, một vấn đề là một thứ có giải pháp. Không có giải pháp nào cho Trung Đông. Vì vậy nó không thể là một vấn đề.”
Đã bao nhiêu lần chúng ta lãng phí cuộc đời, lo nghĩ về những chuyện mà vào lúc ấy không có giải pháp, nên không phải là một vấn đề?
Trích dẫn từ cuốn Ai đổ đống rác ở đây? của Sư Ajahn Brahm